Đề: Chia sẽ về cuốn sách mà em yêu thích.
Một lít nước mắt - Tác
giả Kito Aya
Có những điều tưởng
chừng giản dị trong cuộc sống con người, tuy nhiên mấy ai lại quan tâm, để ý
đến. Có những ước mơ mới nhìn qua cảm thấy rất bình thường, nhưng có những
người khao khát mãi cũng không với lấy được nó. Vì vậy, chúng ta hãy luôn trân
trọng những điều bình dị nhất ngay xung quanh chúng ta và hãy làm những việc có
thể làm khi ta còn sống. Cách nhìn cuộc sống của tôi đã thay đổi như thế từ khi
tôi đọc cuốn sách này, tôi càng thêm trân trọng cuộc sống cũng như đồng cảm và
yêu quý,nâng niu cuốn sách” bảo bối” của tôi, đấy là cuốn sách:"Một lít
nước mắt”.
Cuốn sách “một lít nước
mắt” quả là một câu chuyện cảm động, sâu lắng, dựa trên nhân vật có thật là cô
bé Aya người Nhật Bản mắc phải căn bệnh nan y thoái hóa tiểu não khi mới vừa
tròn mười lăm tuổi nhưng có một nghị lực phi thường. Nhan đề cuốn sách thật
giàu hình ảnh và ý nghĩa nhưng phải chăng là một cách nói thậm xưng, nói quá.
Không đâu, bởi khi đọc
xong cuốn sách này, tôi lại nghĩ, một lít nước mắt thì vẫn chưa đủ, vẫn còn quá
ít bởi lẽ câu chuyện này đã làm cảm động, rung cảm đến hàng triệu trái tim
người đọc, khiến hàng triệu giọt nước mắt rơi, muôn đời chưa ráo. Cuốn sách
được xuất bản dựa trên nhật kí của Aya với câu chuyện mười năm chống chọi với
cái chết thật phi thường và ở tuổi hai mươi lăm, cái tuổi đẹp nhất đời người,
cô đã gác bút nghìn thu, gác mọi ước mơ, hoài niệm, hi vọng về một tươi lai tốt
đẹp.
Cô gái xinh đẹp ấy đã
ra đi vì cơn bạo bệnh khi tuổi đời còn quá ngắn ngủi hai mươi lăm năm với những
dự định cuộc sống còn nhiều dang dở. Và ước mơ lớn nhất của cô ngay lúc này đó
là:” Liệu con có thể kết hôn được không?”. Cô luôn khao khát về tình yêu và
hạnh phúc. Cô cần một hạnh phúc giống như bao người, thật sự rất cần… Ước mơ
chưa thể thực hiện mà đã ra đi, một ước mơ, một niềm khát khao cháy bỏng làm
nhức nhối tâm can người đọc.
“Con người ta ai cũng mang nặng những ưu phiền
Hễ nhớ về quá khứ là nước mắt tuôn rơi
Còn hiện thực quá phũ phàng và tàn nhẫn
Mơ ước nhỏ nhoi không cách nào thực hiện
Nghĩ đến tương lai lại sụt sùi nước mắt”
Cuốn sách này chỉ có thể tái hiện được
một phần nào đó nỗi đau của cô nhưng nó đã làm tôi xót xa khôn xiết. Khi bị
bệnh, cô ăn uống khó khăn, tay chân không thể cử động như những người bình
thường, tình yêu đến với cô rồi cũng xa cô khi biết cô bị bệnh, bạn bè ai cũng
xa lánh vì sợ bị làm phiền, khi cận kề cái chết, mặt cô trở nên xấu xí, biến
dạng.
Nhưng nghị lực sống phi thường không để
cô có thể gục ngã mà buộc cô phải tiếp tục sống. Bởi trong tận cùng của sự phũ
phàng, tuyệt vọng, cô vẫn còn có cha mẹ yêu thương bằng cả tấm lòng, có cả Asou
- một người bạn thân luôn bên cạnh cô, động viên, an ủi, khóc cùng cô những lúc
khó khăn nhất. Cũng chính tình yêu thương đó đã tiếp thêm nghị lực để cô có thể
tiếp tục sống thêm mười năm nữa.
Các bạn biết không, cách nhìn nhận cuộc
sống của Aya rất khác biệt. Bên cạnh nghị lực phi thường, cô còn có cảm nhận
khá sâu sắc về cuộc sống bên ngoài:” Mình muốn trở thành không khí”. Cô ấy ước
ao mình có cuộc sống nhẹ nhàng êm dịu như bao người và muốn cho mọi người biết
đến sự tồn tại của mình trên cuộc đời này.
Có lẽ căn bệnh nghiệt ngã này đã khiến
cho cô có cái nhìn sâu sắc hơn với thế giới, với những gì đang diễn ra xung
quanh cô, tuy đơn sơ nhưng gần gũi, cần thiết trong cuộc sống hằng ngày. Và
chính lúc này đây, cô đã cảm nhận được tình cảm gia đình dành cho mình, thiêng
liêng và cao cả biết nhường nào.
“Ở nơi đó, có lẽ tôi sẽ không còn nước mắt nữa”, ở thế giới hiện tại cô đã khóc
thật nhiều nhưng tâm hồn vẫn luôn tiềm tàng một sức sống mãnh liệt, cô ước mong
thi đậu vào trường Đại học nổi tiếng ở Nhật Bản. Nhưng có lẽ mong ước ấy mãi
mãi không thể thực hiện được, cô giờ đã đi đến một thế giới khác, một thế giới
không còn nước mắt nữa. Trước khi chết, cô đã có một ước nguyện:” con muốn mình
được nằm giữa một rừng hoa, ba..mẹ..đừng quên con nhé”.
Đúng như vậy, vào cái ngày cô ra đi, tất
cả mọi người biết được câu chuyện nhật kí của cô, đều xúc động, thương tiếc đến
chia buồn. Trên tay mỗi người đều cầm một bó hoa tạo thành một rừng hoa xung
quanh cô Aya đầy nghị lực phi thường. Đóa hoa hướng dương mà cô đã viết trong
những năm tháng cuối đời:” Con biết cha mẹ luôn cầu mong một điều kì diệu sẽ
đến với con.
Nhưng nếu điều kì diệu không xảy ra,
mong cha mẹ cũng đừng đau buồn..” Và một câu nói mãi làm nghẹn ngào tâm hồn
người đọc:” Tại sao lại là con chứ ?” Có ai đọc những dòng chữ này mà không đau
lòng? Phải chăng tất cả là do số phận như Nguyễn Du từng nói:
“Ngẫm hay muôn sự
tại trời
Trời kia đã bắt thì người phải theo
Bắt phong trần, phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao”.
Đây
là một cuốn sách đáng để chúng ta đọc và ngẫm nghĩ, tái hiện một câu chuyện thấm
đẫm tính nhân văn và nghị lực phi thường. Đọc “ Một lít nước mắt “ để ta thêm
trân trọng từng giây, từng phút trong cuộc đời này. Cuộc sống của tôi diễn ra vẫn
bình thường như bao ngày, tôi vẫn cảm nhận được ánh nắng mặt trời, cát, gió,
không khí.
Nhưng
chỉ khác là từ khi tôi đọc cuốn sách ấy, tôi càng thêm trân trọng những điều giản
dị ấy mà trước đây tôi chẳng để ý đến. Và tôi cảm ơn cuốn sách yêu dấu này đã
giúp tôi nhận ra và thêm trân trọng những khoảnh khắc đẹp trong cuộc đời khi
còn có thể.
Những kẻ mộng mơ - Elvis Nguyễn
Có thể nói sách là
thứ không thể thiếu trong cuộc đời mỗi con người, sách cho ta tri thức, nuôi
dạy tâm hồn và trí tuệ của con người. Và chắc hẳn ai cũng có ít nhất một cuốn
sách yêu thích của riêng mình và tôi cũng vậy. “Những kẻ mộng mơ” của Elvis
Nguyễn là cuốn sách mà tôi trân quý nhất. Trong một đọc các mẩu tin trên mạng,
tôi tình cờ đọc được một vài đoạn trích nhỏ của cuốn sách này, tôi đã nhận ra
rằng đây là cuốn sách của cuộc đời tôi.
Có thể khẳng định rằng, cuốn sách này sẽ hấp
dẫn bạn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Sự thu hút của nó đến từ cách mà tác giả
phối màu và trang trí bìa sách. Cuốn sách nhỏ gọn, dài khoảng 17cm, rộng 12cm,
tông màu trắng xám rất phù hợp với nội dung của cuốn sách. Mặt bìa bọc bìa bóng
sáng, trơn nhẵn. Tác giả thật tinh tế và biết cách chiều lòng bạn đọc khi đính
kèm theo cuốn sách những tấm ảnh nhỏ xinh dùng để người đọc viết lại cảm nhận
của bản thân.
Hẳn rằng mỗi người chúng ta ai cũng đã có lần
cảm thấy rằng mình thật vô dụng, rằng cuộc sống quá nhàm chán khiến ta bất lực,
con người ta cảm thấy thật đơn độc, mệt mỏi và đánh mất bản thân mình. Vậy thì
đây là cuốn sách dành cho bạn. Cuốn sách giúp ta tìm lại chính mình, dẫn lối
mình đến với bình yên và hạnh phúc. Cuốn sách không hẳn là tản văn hay tiểu
thuyết mà có lẽ đơn giản chỉ là một cuốn nhật kí, nhật kí của những người đang
theo đuổi đam mê, người theo đuổi danh vọng hay kẻ đang tìm kiếm tình yêu hoặc
một thứ gì khác. Bởi vậy ta có thể nhìn thấy được bản thân mình ở trong đó.
Tuổi trẻ đầy những hoài bão nhưng cũng chất chứa nhiều nỗi đau, những vấp ngã
khiến ta cảm nhận rõ vị mặn chát của những tổn thương. Ta cảm nhận được vị cuộc
đời : “Chúng ta ngủ vùi tuổi thanh xuân của mình trong một quãng đời. Khi tỉnh
giấc chúng ta cố gắng tìm hiểu xem mình là ai. Tại sao mình lại tồn tại ở trên
đời?” . Vậy tuổi trẻ có gì? Có lẽ là sự cô đơn, sự yếu đuối cùng cực khi đối
mặt với cuộc sống. Với lời văn giản đơn không quá màu mè trau chuốt mang lại
cho ta nhiều cảm giác chân thực, đầy những cảm xúc lẫn lộn. Ta như có sự đồng
điệu với tác giả, từ đó soi chiếu vào bản thân, tìm sự giải thoát cho những
khúc mắc trong quá khứ, mở lòng bao dung cho những điều đã qua để trưởng thành,
để bắt đầu một hành trình mới.
Trong những tháng ngày, bản thân mệt mỏi muốn
chùn bước, cuốn sách là liều thuốc xoa dịu tâm hồn tôi, làm tôi cảm thấy mình
được sẻ chia, thấu hiểu. “Tuổi trẻ chúng ta như một giấc mộng dài không lối
thoát. Cho tới ngày chúng ta tỉnh giấc và tìm ra hướng đi cho riêng mình”. Tuổi
trẻ của tôi đã có lúc là một trang giấy trắng vì sự lạc lối mất phương hướng
nhưng đã có lúc nó cũng là trang giấy úa vàng nhuốm màu vì những giọt mồ hôi và
cả nước mắt.
“Có những thứ ở lại. Có những thứ sẽ đi. Một
lúc nào đó. Một nơi nào đó. Chúng ta bám víu cảm xúc, sự mất mát. Mà trưởng
thành. Quên hết tất cả, hay chấp nhận hiện thực rằng chúng ta đã xa?” Mong ai
đó an yên cùng tôi. - Elvis Nguyễn
Đề: Chia sẻ về một cuốn sách
mà em yêu thích hoặc một cuốn sách đã làm thay đổi nhận thức hoặc cuộc sống của
em.
Để giúp các bạn trả lời câu hỏi này, VnDoc
xin chia sẻ một số mẫu bài viết, cảm nghĩ về cuốn sách yêu thích để các bạn
cùng tham khảo lấy tư liệu để làm bài.
Cảm nhận về cuốn sách “Hạt giống tâm hồn”
Có ai mà chưa từng một lần
trải qua vị đắng của cuộc sống, lâm vào những tình huống, hoàn cảnh tuyệt vọng,
bế tắc và không biết chọn lối đi nào. Và dường như mọi dự định, mọi ước mơ đều
sụp đổ, không còn điểm tựa. Cảm thấy hụt hẫng và không muốn làm gì, chỉ có ý
nghĩ chấm dứt buông xuôi trôi đi nỗi buồn. Những lúc như vậy hẳn ai cũng cần
một động lực để đứng lên và tôi cũng vậy. Tôi đã từng tìm cho mình những cuốn
sách về cuộc sống nhằm khắc phục những hạn chế và đưa ra cho mình những bài học
kinh nghiệm, cho đến khi tôi tìm thấy cuốn sách ”Hạt giống tâm hồn’’. Cuốn sách
đã làm không ít người thức tỉnh về bài học cuộc sống, đem lại sự đồng cảm cho
nhiều người.
“Hạt giống tâm hồn” một
cuốn sách nổi tiếng về các câu chuyện nghệ thuật sống và giá trị đạo đức được
công ty First News Trí Việt góp nhặt, sưu tầm. Bộ sách là nguồn cảm hứng và sự
thúc đẩy con người vươn lên trong mọi nghịch cảnh, chiến thắng chính mình và
sống xứng đáng với phẩm chất của mình.
Cuốn “Hạt giống tâm hồn” có
một câu nói của Oprah Winfey rằng: “Cuộc sống luôn chứa đựng những nổi đau mà
ta không thể nào đoán trước được. Thế nhưng hãy tin rằng mọi chuyện buồn điều
lướt qua chúng ta rất nhanh như một đoạn phim ngắn”. Cuốn sách đem lại nhiều
cảm xúc cho người đọc, mỗi người sẽ có những cảm nhận riêng về cuốn sách. Riêng
tôi, sự kiên cường ý chí vươn lên chống lại chông gai của từng nhân vật trong
cuốn sách là cảm nhận tôi từ họ.
“Hạt giống tâm hồn” là cuốn sách viết lên
những bài học quý giá dành tặng những người đang phải đối đầu với những thử
thách mà cuộc sống đem lại, là người bạn tâm sự sát cánh bên ta khi nỗi buồn ập
đến, cũng là cuốn sách lấy đi những giọt nước mắt đầy cảm xúc trong trái tim
người đọc.
Tôi dường như đã hiểu thêm
về cuộc sống này. Có những người bất hạnh và đau khổ hơn ta, nhưng vì họ tin và
họ đang thấy những điều kì diệu và tiếp tục cố gắng.
Cuốn sách như một trang mở
đầu trong tôi, biến tôi từ con số không và biết đứng lên dần mỗi khi vấp
ngã.Đắc tâm nhất ngoài cảm nhận về cuộc sống, tôi đã biết thêm cho mình những
bài học quý báu. Trước đó tôi đã đặt ra hàng trăm lý do, hàng trăm câu hỏi làm sao
để dẫn đến thành công và làm thế nào để chọn được con đường tương lai tốt . Hầu
hết những lý do đó không có câu trả lời và không có cách giải quyết. Nhưng đến
giờ, tôi đã tìm thấy câu trả lời trong “Hạt giống tâm hồn” chỉ bằng hai chữ nỗ
lực.
“Hạt giống tâm hồn” như một
phép màu kì diệu mách chúng ta khi gặp phải thử thách, những khó khăn tưởng
chừng như không vượt qua nhưng chỉ cần có ý chí và niềm tin bạn sẽ vượt qua
những khó khăn đó và chạm đến đích thành công.
Trong bất cứ hoàn cảnh nào,
nếu chúng ta mang một sức mạnh ý chí, gạt đi những giọt nước mắt đau khổ để
đứng dậy, sẵn sàng đối mặt với những khó khăn đó thì ta sẽ nhận ra: Đằng sau
những giọt nước mắt đó vẫn còn một niềm vui và hạnh phúc và trái lại nếu dễ
dàng vứt kiếm buông xuôi thì ta chỉ nhận được thất bại song song với những nỗi
buồn ám mãi không buông.
Có những lúc tôi thất bại
và muốn lùi lại nhưng rồi tôi đã cố gắng bước lên vì “Hạt giống tâm hồn” mang
cho tôi sức mạnh vi diệu ấy.
“Hạt giống tâm hồn” cuốn
sách mang lại niềm tin cho mọi người và đem lại phần nào thành công cho ta,
giúp ta thấy được giá trị của cuộc sống. Cảm ơn “Hạt giống tâm hồn” cuốn sách
giúp tôi nhận thức đúng về giá trị bản thân và làm nguồn động lực khi tôi vấp
ngã, thất bại trong cuộc sống./.
Đi qua những mùa vàng - Hồ Duy Sơn
Từng câu từng chữ viết
trong cuốn sách này mang đến sự bình yên đến lạ kỳ. Đi qua những mùa vàng vừa
kể vừa là tiếng lòng của người yêu quê hương, yêu ký ức về thời thơ ấu của
mình.
Nơi đó có Nội tôi, Ngoại
tôi cùng những bữa cơm đạm bạc. Hay là những bữa trưa hè rủ nhau đi tắm sông?
Có những đêm nằm đếm trăng, sao cùng lũ bạn trong xóm. Phải chăng những cây kem
mát lạnh thôi bay những buổi trưa đầy oi ả.
Rất nhiều, một vùng ký ức
mát rượi, “giàu có” cái tình mà Hồ Duy Sơn đã khéo léo thổi hồn vào nó.
Đó không ai khác chính là
Hồ Duy Sơn. Người có phong cách viết chân thật, giản dị đến đặc trưng phong
cách. Mọi điều trong tác phẩm đền đi sâu vào lòng người theo cách nhẹ nhàng
nhất.
Có thể nói Đi qua những mùa
vàng chính là “chiếc vé trở về tuổi thơ” trong lòng mỗi bạn đọc. Vừa đọc ký ức
vừa ào về trên từng trang giấy, con chữ của Hồ Duy Sơn.
Tán cây cao bóng mát trưa
hè đầy nắng, tưới mát tâm hồn người trú ngụ
Đặc biệt nhất đó chính là
hình ảnh của “Mẹ”
Nếu từng đọc tác phẩm của
Hồ Duy Sơn, ai cũng sẽ thấy hình dáng của người Mẹ hiền thấp thoáng đâu đó.
Hình dáng tảo tần, hy sinh mọi thứ vì con. Thật đẹp có phải không?
Không cần hoa mỹ, không cần
lời nói có cánh, mẹ chỉ cần dành cả một đời để chứng minh tình yêu của mình
dành cho đứa con. “Mùa Vàng” bội thu chính là sự quan tâm, chăm nom, vỗ về của
mẹ. Từng lời ru tiếng hát, từng cử chỉ đều nói lên nỗi lòng tác giả.
Trong Đi qua những mùa
vàng, tôi cảm nhận được sự gần gũi đến mức mình như lạc vào tuổi thơ của chính
mình, pha một chút của ai đó trong đó. Điều gì ở lứa tuổi đó chúng ta đều đã
trải qua rồi, đến khi lớn, những bộn bề càng đẩy những ký ức đẹp đi xa.
Thế đấy, có đọc mới biết,
mới hiểu về chính mình. Gợi nhớ những điều bạn đã từng lãng quên, hay mơ hồ
trong chính tuổi thơ đó. Thật sự rất ít người có thể miêu tả, gợi nhớ một cách
sinh động nhưng tác giả này từng làm. Điều trân quý từ sự giản đơn nhất.
Cảm nhận về cuốn sách Thi nhân Việt Nam
Thơ - những âm vần và nhịp
điệu dễ nhớ, giản dị mà lại sâu sắc. Tôi thích thơ, nó mang lại cho tôi cảm
giác như đang lạc vào một khoảng không gian cùng với tác giả. Trong không gian
ấy tôi cảm nhận được cả niềm vui, nỗi buồn và cả sự tiếc nuối mà tác giả mang
đến trong tác phẩm. Một bài thơ có thể ngắn có thể dài, nhưng nó lại chứa đựng
cả một tư tưởng lớn bao trùm cả một thời đại. Vì chính lẽ đó, tôi đã đến thư
viện trường rất thuờng xuyên để tìm đến những bài thơ hay và tình cờ tôi đã
thấy được cuốn sách “Thi nhân Việt Nam” của Hoài Thanh - Hoài Chân, trong đó có
các tác giả mà tôi yêu thích cùng với các bài thơ của họ. Và như một lẽ tất
nhiên, tôi đã mượn nó để thỏa mãn sự hiếu kỳ của mình.
Mở đầu của cuốn sách là một
bài phê bình về “Một thời đại trong thi ca”. Tôi đã rất ngỡ ngàng vì có những
thứ chưa tiếp xúc và chưa biết. Vì vậy, tôi đã định bỏ nó lại, nhưng Sapphire
đã viết: “Tác giả gửi đi những thông điệp và việc của người đọc là giải mã
những thông điệp đó một cách thấu đáo nhất có thể”. Quyết tâm của tôi lại nổi
lên, tôi mở sách ra và ngồi đọc, tìm tòi tỉ mỉ những thông tin chưa biết. Quả
thật, quyển sách đã đem đến cho tôi rất nhiều sự ngạc nhiên.
“Thi nhân Việt Nam” là cuốn
sách phê bình về phong trào thơ mới Việt Nam, do hai anh em nhà văn Hoài Thanh
và Hoài Chân biên soạn. Đây là một hợp tuyển thơ đầu tiên của thời kỳ thơ mới -
những bài thơ lãng mãn chịu ảnh hưởng của nền văn hóa phương tây, ghi nhận lại
những tên tuổi nhà thơ và những bài thơ giá trị trong khoảng 1932-1941. Cuốn
sách bình luận theo phương pháp chủ quan, được nhiều nhà văn đánh giá rất cao
về giọng bình và trình độ cảm nhận của tác giả. Cuốn sách đã tập hợp được rất
nhiều tác giả mà tôi yêu thích cũng như các thi nhân ưu tú nhất của thời kỳ
này. Xuân Diệu, Huy Cận, Hàn Mạc Tử,…Tổng cộng có tất cả 44 nhà thơ và Tản Đà -
nhà thơ giao thoa giữa hai thời đại cũ và mới được ở “ghế danh dự”.
Tác giả đã viết “Thi nhân
Việt Nam” một cách rất tỉ mỉ và chân thành. Đây là một tài liệu tốt để rèn
luyện kĩ năng lí luận văn học. Cuốn sách sẽ đem lại cho bạn những kiến thức
phong phú. Chẳng hạn như ông đã nói rằng không thể lấy độ dài để định giá một
bài thơ; nêu cách nhận diện thơ mới sao cho đúng đắn, là phải “sánh bài hay với
bài hay”, bởi lẽ “cái tầm thường, cái lố lăng chẳng phải của riêng một thời
nào”. Đồng thời ông cũng nói lên hai thời đại bao gồm trong cái ta chung và cái
tôi riêng, tấn bi kịch của các nhà thơ mới, gợi ý cho họ lối thoát bằng tình
yêu tiếng Việt.
Có một câu văn đặc biệt
được trích dẫn ở nhiều tư liệu: “Mất bề rộng ta đi tìm bề sâu. Nhưng càng đi
sâu càng lạnh. Ta thoát lên tiên cùng Thế Lữ, ta phiêu lưu trong trường tình
cùng Lưu Trọng Lư, ta điên cuồng với Hàn Mặc Tử, Chế Lan Viên, ta đắm say cùng
Xuân Diệu. Nhưng động tiên đã khép, tình yêu không bền, điên cuồng rồi tỉnh,
say đắm vẫn bơ vơ. Ta ngơ ngẩn buồn trở về hồn ta cùng Huy Cận”. Câu văn này
thật sự rất hay, nó như một sự tổng kết cho một thời đại rực rỡ huy hoàng của
thơ ca. Và nó cũng được rất nhiều thế hệ sau nhớ đến để mang theo suốt chặng
đường đời của mình. Hoài Thanh, Hoài Chân đã làm rung động cả một thế hệ theo
sau như vậy.
“Thi nhân Việt Nam” cũng đã
trải qua một thời thăng trầm. Khi nó mới được xuất bản, người ta phủ nhận nó vì
nó dám khen cái thứ “thơ buồn”. Nhưng điều càng bất ngờ hơn chính là Hoài Thanh
cũng không ít hơn một lần chối bỏ nó. Có lẽ vì nó không hợp thời hợp thế chăng?
Một cuốn sách tổng kết lại cả một giai đoạn thơ ca khi mới xuất hiện bị người
ta phủ định, thì dần dà về sau, khi nhìn lại những tác phẩm ấy, ta mới hiểu rõ,
mới sâu sắc cảm nhận được sự đánh giá, phê bình của tác giả dành cho một quãng
thời gian đổi mới. Cuốn sách dù đã được trả về đúng vị trí, giá trị của nó
nhưng thật đáng tiếc, Hoài Thanh đã mất, và cũng đem theo một nỗi niềm u uẩn.
“Thi nhân Việt Nam” là một
cuốn sách rất hay. Nó phù hợp với những người yêu thơ ca. Nó cũng phù hợp với
những ai muốn tìm nguồn tư liệu để tích lũy kiến thức, nâng cao khả năng lí
luận văn học. Cuốn sách không phải cứ đọc ngày một ngày hai là xong, mà trong
từng câu chữ, ta phải ngẫm đi ngẫm lại rất nhiều lần để hiểu được ý nghĩa của
nó. Tin tôi đi, thời gian của bạn sẽ không lãng phí nếu bạn dùng để đọc và ngẫm
cuốn sách này. Đọc xong sách, tôi cảm nhận sâu sắc rằng Hoài Thanh không hổ
danh là nhà phê bình văn học xuất sắc nhất của Văn học Việt Nam hiện đại. “Thi
nhân Việt Nam” chính là cuốn sách hay nhất viết về Thơ mới, và cũng là một trong
những cuốn sách hay nhất của phê bình văn học Việt Nam.
Đề: Sáng tác tác phẩm, bài thơ nhằm
khích lệ mọi người đọc sách.
Đọc
Sách
Miệt mài từng chữ
tới từng chương
Mỗi trang mỗi chữ mỗi tình ý
Mỗi nghĩa mỗi câu mỗi vấn vương
Đọc trước ra sau thật tỉ mỉ
Đọc trên xuống dưới chớ ương ương
Đọc xong ôm sách vào lòng xiết
Trong giấc mộng vàng gặp bạn đường
Đề: Viết tiếp lời cho một câu chuyện
hoặc cuốn sách mà em đã đọc, khuyến khích thí sinh vẽ tranh minh họa hoặc có lời
song ngữ tiếng Anh.
Viết
tiếp Câu chuyện cô bé bán diêm
Thế là vào đêm giao thừa, cô bé bán diêm
đã cùng bà “bay lên trời với Thượng đế”. Từ đây, em sẽ có một cuộc sống đầy đủ,
hạnh phúc, không phải lo lắng gì nữa. Nhưng, có thật là em sẽ vui vẻ suốt cả
ngày không, có thật là em sẽ hoàn toàn vô tư sống trên thiên đường?
Bà dắt tay cô bé bán diêm về trời. Em đã
gặp được biết bao là thiên thần bé xíu, xinh xinh, mỗi thiên thần có một đôi
cánh trắng toát, mượt mà đằng sau lưng. Trên tay họ là những chiếc kèn để thổi
chào mừng em. Cô bé rất háo hức. Vừa đi, em vừa nhảy chân sáo. Có lẽ lâu lắm rồi,
em mới được thực sự là một đứa trẻ như bây giờ. Cổng thiên đường rộng lớn, sáng
lên một màu vàng lấp lánh. Nó mở ra một vùng đất rộng mênh mông, tươi đẹp, có
biết bao nhiêu là hoa. Cô bé đứng sững lại. Chưa bao giờ em thấy nơi nào tràn
ngập màu sắc như thế này. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt em, vì quá hạnh
phúc, vì xúc động. Em tiến vào trong thiên đường. Ở đây có rất nhiều người, họ
vui vẻ, thân thiện. Bỗng, em thấy một bóng hình quen thuộc, rất quen thuộc, gần
gũi với em. Em reo lên thật to:
- Mẹ! Mẹ! Mẹ ơi!
Rồi em chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Hai mẹ
con cùng khóc nức nở. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời em. Vừa có
bà, vừa có mẹ, em sẽ mãi được chở che, bao bọc. Niềm vui ấy đã theo cô bé bán
diêm suốt cả ngày. Cô bé cứ luôn nghĩ “mình đã có một mái ấm gia đình ấm áp, đầy
đủ, tràn ngập yêu thương”. Đầy đủ? Có thật sự là đầy đủ không? Cô bé chợt nhớ đến
bố: “Không biết khi không thấy mình, bố có lo lắng không, có đau khổ không, rồi
bố sẽ sống thế nào trong những ngày còn lại”. Những ý nghĩ ấy cứ quanh quẩn
trong đầu óc cô bé cả đêm. Sáng hôm sau, em xin bà cho em đến gặp Thượng đế để
xin bề trên cho em được nhìn thấy bố. Một tia sáng lấp lánh chiếu rọi xuống những
đám mây. Em thấy thế giới mà trước kia em đã sống.
Bố em bước ra khỏi căn nhà lụp sụp với
cái dáng khật khưỡng của kẻ say rượu. Vừa đi bố vừa lầm bầm điều gì đó, nhưng
em biết là bố đang tìm em. “ Một ngày trôi qua rồi mà bố mới nhớ đến đứa con
gái của mình” - em buồn bã nghĩ. Bố đi khắp con phố mà không thấy em đâu. Có lẽ
là bố đang tức giận lắm. Nhưng mà bố vẫn tiếp tục đi tìm. Bố tới những nơi gần
đó. Hỏi thăm mọi người về em. Chắc lúc đầu bố tìm em chỉ để lấy tiền bán diêm
thôi, nhưng bây giờ thì bố lo lắng thật. Bố chạy thật nhanh, mồ hôi chảy đẫm
áo, quanh quẩn nhìn khắp nơi. Em xúc động lắm. Em chỉ muốn chạy thật nhanh xuống
nói với bố hãy lên trời cùng em. Bố tìm em tới tận trưa. Rồi ông đi qua một nhà
thờ. Mọi người bàn tán xôn xao lắm. Bố hỏi một người, và người đó nói rằng họ vừa
tổ chức tang lễ cho một cô bé bán diêm bị chết vì rét. “Đó chính là mình” - em
bần thần nghĩ. Và ở dưới kia, người bố cũng rất sững sờ. Ông cứ đứng yên một chỗ,
đôi mắt nhìn vô định. Một giọt nước mắt chảy xuống. Ông hét lên một tiếng đầy
đau khổ:
- Trời ơi! Con ơi! Con của bố!
Rồi ông như không thể đứng vững, ông ngã
xuống con đường đầy tuyết. Bất ngờ, cô bé bán diêm hốt hoảng gọi to:
- Bố!
Cô bé lại khóc, nhưng không phải vì xúc
động nữa, mà vì đau khổ. Em thấy thương bố. Liệu có phải chính em đã làm bố đau
khổ? Có phải em là người có lỗi? Em day dứt, ân hận. Trong tiếng khóc, em nói với
bà:
- Bà ơi… bà có thể…xin cho Thượng đế…
cho bố cháu lên… thiên đường này.., không ạ?
Người bà ôm chầm lấy cô bé, lau nước mắt
rồi an ủi:
-Cháu nín đi… cháu nín đi…
Cô bé được đưa vào phòng nghỉ ngơi. Em cần
thời gian để trấn tĩnh.
Vài ngày sau, em thấy bố em ngồi một góc trong căn nhà, ngắm nhìn tấm ảnh duy
nhất của em mà bố còn giữ. Không rượu chè nữa, bố cứ ngồi im như vậy, tay mân
mê tấm hình đó. Trong nhà đã tối, giờ lại càng âm u và buồn tẻ. “Đã mấy ngày rồi
mà bố cứ ngồi thế này ?” - em lo lắng. Đôi mắt bố sưng lên vì khóc nhiều. Em thấy
thương bố da diết. Rồi bỗng, bố đứng dậy, tay nắm chặt. Bố phải đi xin việc và
khó khăn lắm mới được nhận vào hàng bán bánh kẹo. Bố đã phải năn nỉ người ta suốt
mấy ngày, và cũng vì người ta thương bố quá. Lâu sau đó, cô bé bán diêm mới lại
nhìn xuống thế giới của bố. Em rất bất ngờ khi thấy bố đang làm việc tốt trong
cửa hàng. Bỗng có một em bé nghèo đang ăn xin trên đường. Bố vội vã chạy ra,
mang cho em bé một chiếc bánh thật ngon mà bố vừa mua được. Em bé ấy cười hiền
lành, và bố cũng vậy. Ở đâu đó trên thiên đường, cô bé bán diêm cũng cười thật
tươi.
Lúc ấy, cô bé bán diêm mới thực sự hạnh
phúc. Cô bé có thể hoàn toàn vui vẻ sống bên bà và mẹ, vì cô bé tin rằng bố em
cũng đang rất hạnh phúc. Nhưng có một điều mà em không biết, đó chính là dòng
chữ mà em đã ghi sau tấm ảnh là điều khiến cho bố em thêm sức mạnh để sống tiếp.
Em ghi gì trên đó, em cũng quên rồi nhưng bố em thì nhớ mãi: “Bố ơi, con yêu bố
lắm, con tin là bố có thể luôn sống tốt trên thế giới này”.
Viết
tiếp Câu chuyện Rùa và Thỏ.
Kết thúc câu chuyện Thỏ đã phải chịu
thua Rùa. Bởi vì khinh thường Rùa nên Thỏ đã không nghiêm túc trong cuộc thi chạy,
cuối cùng phải chịu thất bại. Và Rùa đã trở thành người chạy nhanh nhất bởi
tính kiên trì, nhẫn nại của mình.
Mặc dù thắng thua đã rõ, nhưng Thỏ ta không chịu khuất phục và cho rằng chỉ vì
quá lơ đãng ham chơi ngủ quên nên mới bị thua Rùa. Và quyết định đấu lại với
Rùa vào hôm khác.
Được sự đồng ý của Rùa, vào một buổi
sáng đẹp trời khi bình minh thức giấc Thỏ đã có mặt tại nơi thi đấu đứng đợi
Rùa. Và trận đấu được diễn ra như đã định. Cũng như lần thi đấu trước, Rùa vẫn
căm chỉ từng bước một với những bước chân nặng nhọc tiến về phía trước, trong
khi đó Thỏ lao như tên bắn về đích, lần này Thỏ không hề nhởn nhơ ham chơi
không khinh thường Rùa mà quyết dành chiến thắng. Cuối cùng Thỏ đã về đích và
thắng được Rùa.
Sau khi thất bại Rùa đã suy nghĩ rất nhiều,
nếu thi đấu với Thỏ trên cạn thì Rùa sẽ không bao giờ thắng được Thỏ nên quyết định
thách đấu với Thỏ dưới nước. Rồi cuộc thi cũng diễn ra tại một hồ nước lớn
trong rừng. Ban đầu khi xuất phát Thỏ cũng cố gắng chạy nhưng dưới nước không
thể chạy được như ở trên cạn, càng ra xa Thỏ càng không thể chạy và bơi được.
Khi ra đến đoạn nước sâu Thỏ đã đuối sức uống nhiều ngụm nước rất may là Rùa
bơi ra kịp kêu Thỏ leo lên và chở Thỏ vào bờ. Thỏ đã khuất phục và chịu thua.
Thỏ và Rùa bắt tay nhau nói rằng mỗi người
đều có một thế mạnh riêng không ai được khinh ai cả. Từ đó về sau Thỏ và Rùa tiếp
tục là đôi bạn thân trong rừng thương yêu giúp đỡ nhau không còn tranh thắng
thua với nhau nữa.
Viết tiếp chuyện Ông lão đánh cá và con
cá vàng.
Ông lão đánh cá và cong cá vàng kết thúc
câu chuyện với việc vợ chồng ông lão trở về với cái máng lợn cũ ban đầu.
Với những yêu cầu ngày càng quá đáng của
mụ vợ từ cái máng lợn mới, ngôi nhà mơi, đến nhất phẩm phu nhân, cung điện kẻ hầu
người hạ, trở thành vua của biển cả để điều khiển cá vàng… không thể chấp nhận
với lòng tham vô đáy đó cá vàng đã giận dữ thu hồi lại tất cả quẫy đuôi lặn xuống
biển.
Sau khi từ biển về nhà nhìn mụ vợ đang
ngồi bên cái máng lợn sứt ngày nào, ông lão ngập ngừng không muốn bước tiếp và
tự trách bản thân mình quá yếu đuối, nhu nhược không ngăn cản được lòng tham của
mụ vợ để rồi phải trở lại nghèo khổ như xưa.
Ông rón rén bước đến bên nhìn gương mặt
thất thần ăn năn hối cải của bà mà lòng ông trĩu nặng, bà đang tự trách mình vì
quá tham lam mà trở nên mù quáng, giá như biết dừng lại không đòi hỏi quá nhiều.
Ông đã rất lo cho bà nếu cứ để như thế này thì sẽ ốm mất. Ông biết tại mình đã
quá nuông chiều bà, để cho bà sai khiến. Nhìn bà bây giờ ông biết bà đã thật sự
hối lỗi, bà quay sang nhìn ông và xin lỗi, ông biết bà đã trở lại như xưa, đúng
bản chất một bà lão hiền lành đôn hậu. Ông nắm chặt tay bà khuyên nhủ và bà đã
hứa với ông sẽ làm lại tất cả từ đầu. Đã qua rồi, tất cả chỉ là một giấc mơ. Kể
từ đó 2 ông bà lão lại vui vẻ sống bên nhau hạnh phúc, chăm chỉ siêng năng làm
ăn. Bắt đầu lại từ chiếc máng lợn cuộc sống dần được cải thiện và ngày càng khá
lên. Khi đã khá giả, bà lão không còn tính tham lam nữa, biết chia sẻ giúp đỡ mọi
người và được mọi người yêu thương khen ngợi và họ đã sống hạnh phúc đến cuối
cuộc đời.