Trong không khí tưng bừng dào dạt niềm vui của ngày nhà giáo Việt Nam, là giáo viên, tôi thực sự xúc động trước những nghĩa cử, những tấm chân tình mà toàn xã hội đã và đang dành cho ngành giáo dục. Có lẽ không một ai trong chúng ta lại có thể quên được ngày 20 tháng 11, ngày tôn vinh những đóng góp to lớn và thầm lặng cho nền giáo dục nước nhà. Từ trong sâu thẳm tâm hồn, tôi nghe vang lên lời nhắc nhở: “Trên những nẻo đường của tổ quốc xinh tươi, có những loài hoa thơm đậm đà sắc hương, có những bài ca nghe rạo rực lòng người, bài ca ấy, loài hoa ấy đẹp, như em người giáo viên nhân dân...” (Hoàng Vân).
Ai đó đã từng nói rằng “Mỗi ngày đến
trường là một niềm vui” quả đúng như thế. Đó là cảm giác không chỉ của riêng học
trò, mà còn là của tất cả anh em đồng nghiệp ở trường. Sau mỗi tiết học, là những
tiếng cười vang lên giòn dã vì được nghe những câu
chuyện hài của đồng nghiệp. Nhưng có lẽ ấn tượng nhất phải kể đến là những khi được tiếp
xúc với Chị hiệu trưởng để được nghe những lời căn dặn, động viên của lãnh đạo mà
nghe như những lời tâm sự đầy tâm huyết. Tôi thiết nghĩ, chính sự chân thành, cởi mở đó là
động lực để tập thể sư phạm nhà trường cùng nhau cố gắng gặt hái được nhiều
thành tích tốt đẹp trong
thời gian qua và sẽ có nhiều thành tích cao hơn nữa trong thời gian sắp tới.
Bao nhiêu năm làm nghề giáo là bấy nhiêu lần chúng ta đón ngày này với bao
kỉ niệm buồn vui. Tôi vẫn còn nhớ cái cảm xúc hồi hộp, bâng khuâng, xao xuyến
khi lần đầu tiên được đứng trên bục giảng, được làm cô giáo với bao niềm
hân hoan, chờ đợi. Vậy mà sao cho đến bây giờ cái cảm xúc về nghề giáo vẫn ùa về
trong tôi khi ngày hiến chương cận kề. Cảm xúc vẫn
tinh khôi như thuở ban đầu, vẫn xao xuyến, xúc động khi có ai hỏi
tôi làm nghề gì? Tôi luôn tự hào trả lời là nghề dạy học. Bởi một điều giản dị
nhưng cũng hết sức thiêng liêng - chúng ta là những người thầy, người cô, những
người chèo lái bao con thuyền tri thức để đưa nhiều thế hệ học trò cập bến sang
sông.
Đã bao giờ đứng trên bục giảng, mà chúng ta lại có hạt vương đọng trên khóe
mắt, hàng mi, đã bao giờ lòng ta tự hỏi vì sao mỗi khi đêm về, lại chập chờn những
giấc ngủ, và vì sao trong mỗi giấc mơ, hình bóng của những cô cậu học trò lại
luôn hiện hữu trong sâu thẳm trái tim mỗi người...Còn hàng ngàn những câu hỏi
vì sao như thế nữa. Một điều chắc chắn rằng, ai trong chúng ta - Những
người làm nghề giáo - Cũng đã có câu trả lời riêng cho bản thân mình.
Đó là bởi vì lo âu, trăn trở khi trang giáo án còn viết dở, hay cũng bởi các em
học sinh chưa ngoan, chưa tiến bộ. Và có khi lại là những giọt nước mắt của hạnh
phúc, của niềm vui khi bản thân mình đã trở thành một kĩ sư tâm hồn thực thụ...
Nghề giáo chúng ta cũng vậy, muốn có
quả ngọt thì phải trải qua khổ luyện, mỗi người thầy, người cô khi đứng trên bục
giảng không chỉ khổ luyện về tri thức, mà còn khổ luyện ở tính kiên nhẫn, lòng
kiên trì. Và còn phải dang rộng vòng tay để nâng bước cho các em, yêu thương,
chăm chút, chở che mỗi khi các em cần.

Mọi người thường hay ví người thầy giáo như người lái đò chở khách sang
sông. Khách lên bờ có mấy ai ngoảnh lại, chỉ có người lái đò vẫn dõi trông
theo. Tôi lại nghĩ như thế này: Chùm phượng vĩ, gốc bằng lăng, hàng
ghế đá, hay những chỗ ngồi quen thuộc... vẫn luôn nằm sâu, ngủ yên trong tiềm
thức các em. Và quan trọng hơn nữa, những kiến thức mà các em có được trong những
tháng năm của tuổi học trò, là cả một hành trang tri thức, những tri thức ấy sẽ
là nền tảng, bước đệm, hoài bão, ước mơ để các em vững bước ở cuộc đời.


Tự hào thay khi xã hội dành hẳn cho những người thầy, người cô ngày
20/11 để ca ngợi tôn vinh, hỏi mấy nghề được đề cao như thế? Quý hơn
tất cả có lẽ vẫn là tình cảm của học trò - những đứa trẻ thơ ngây lúc nào
cũng háo hức, chờ đợi.
Mỗi ngày đi qua, trên gương mặt của mỗi
thầy cô giáo hằn sâu bao nỗi nhọc nhằn, bao vất vả lo toan của cuộc
sống đời thường, nhưng chỉ có ánh mắt vẫn sáng lên một niềm tin, một tình
yêu đối với nghề vô bờ bến. Nếu ngày hôm qua trở lại, chắc chắn tôi vẫn sẽ chọn
nghề dạy học. Bởi hơn ai hết tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc bất tận từ
sự thành công của bao thế hệ học trò, từ sự kính trọng, ngoan ngoãn của
những đứa con thơ, sự bình yên ấm áp của mỗi gia đình. Hạnh phúc
đó không dễ gì có được, xin hãy giữ gìn và trân trọng nghề mà chúng
ta đã chọn.