Cái buổi ban đầu em đến quê Sen
Quê anh nghèo, còn bao nhiêu vất vả.
Rau tàu bay nấu canh qua bữa
Sắn thay cơm chưa đủ no lòng.
Đất hiếu học, lúa ít, trò đông
Mới đầu tiên chỉ có trường cấp một.
Vách trát đất, mái nhà tranh còn dột
Các em học chung hai lớp một phòng
Vào những ngày mưa lũ, bão giông
Đường đến trường qua nhiều khe, lắm dốc.
Dép gót mòn đường mưa trơn trợt
Vẫn vui tươi đến lớp chuyên cần.
Các em đến trường ngoan ngoãn học chăm
Có công em đã hết lòng dạy bảo.
Mái trường thân yêu, tình thầy, nghĩa
bạn
Cô giáo - Mẹ hiền chăm chút đàn con.
Mọi người gọi em là kỹ sư tâm hồn
Về quê Sen với bao điều ấp ủ.
Còn trong anh, em là nàng tiên nữ
Cho con thơ cái chữ làm người.
Nhớ không em cái thuở thiếu thời
Hai đứa mình có cùng chung ước nguyện
Ngày mai ta làm
nghề sư phạm
Để “ trồng người”, vì lợi ích trăm năm.
Đất nước mình chưa được bình yên
Anh nhập ngũ, em theo đường đã chọn.
Chia tay nhau bao nhiêu bịn rịn
Vẫn ấp ủ một điều em sẽ đến làng Sen.
Ở chiến trường anh nhận được tin
Sau bao năm dưới giảng đường đại học.
Em về quê anh vào một ngày thu nắng
Khi âm vang tiếng trống khai trường.
Bao tháng năm chờ đợi, nhớ thương
Ngày xuất ngũ sẽ là ngày gặp gỡ.
Có ngờ đâu điều làm anh trăn trở.
“Hoa đến thì hoa nở”... phải chăng em ???
Để bây giờ Anh- người lính - phụ huynh
Đã có gia đình vẫn ngẩn ngơ tiếc nuối
Kỷ niệm xưa và bao điều mong mỏi
Hạt lúa vàng chờ đợi những mùa sau...
Sáng hôm nay mình lại gặp nhau
Hội nghị triển khai năm học mới.
Bốn mắt nhìn nhau, vững tin, chờ đợi
Trường sẽ đón bằng đạt chuẩn quốc gia.
Chúng mình giờ đây chung một quê nhà
Nơi em đến đâu còn là quê mới
Sen Thủy ơi ! tình yêu đang vẫy gọi
Quê hương ta - Đất mẹ anh hùng.